Truyện kể rằng cách đây hàng triệu năm, khi Sahara vẫn còn là những khu rừng xanh tốt, cây cối um tùm đến mức từ trên cao bạn phải cực kỳ cố gắng mới có thể len lỏi xuống phía dưới mặt đất để lắng nghe cuộc trò chuyện giữa một đám cây con. “Thật là tuyệt vời! Thiên nhiên đã quá ưu đãi chúng ta!” - Một cây lên tiếng. “Đúng vậy, hàng ngày tớ có thể cảm nhận được dòng nước ngầm mát lành chảy qua rễ của mình”, một cây khác hào hứng nói.
“Đơn giản chỉ là hút và tận hưởng”, một cây béo ú cất giọng thỏa mãn. “Ừ đúng rồi, tớ cũng vậy… cả tớ nữa… nhiều nước thế này dùng cả đời không hết.. ” - Rất nhiều cây hùa theo.
Trong khi đó, một cây sồi bé nhỏ nhất đám im lặng. Có thể bạn cho rằng sự tự tin tỉ lệ với vóc dáng tí hon ấy. Nhưng đừng nhầm nhé, sồi con đang ngẫm nghĩ. Và nó cất tiếng, giọng nói không to nhưng rõ tròn từng từ một.
“Tớ thì không nghĩ vậy, ông tớ bảo rồi quy luật cuộc sống là không có cái gì tồn tại mãi, nên rồi sẽ có ngày nguồn nước cạn kiệt.” – Sồi con quả quyết - “Nếu chỉ biết tận hưởng mà không cố gắng phát triển rễ mạnh mẽ thì chúng ta sẽ tuyệt chủng!”
“Tuyệt chủng ư?? Tớ có nghe lầm không đấy. Ha ha ha…” - cây béo ú lúc nãy cười thông cảm, “Thôi đi ông cụ non, đừng có dọa bọn này. Bố tớ bảo nguồn nước tinh khiết này đã nuôi dưỡng khu rừng này hàng ngàn năm rồi đấy! Không đời nào có chuyện đó đâu!”.
Đọc thêm »
Post a Comment